tag:blogger.com,1999:blog-4404074045766437690.post8177973799032705820..comments2023-03-16T08:11:32.372+07:00Comments on Tin Mừng Gio-an, Évangile de Jean, Gospel of John: Lc 15,1-3.11-32: Dụ ngôn người cha nhân hậu và hai người con. Ai là con thực sự? Ai là người làm công?joseph leminhthong ophttp://www.blogger.com/profile/03653040721359665896noreply@blogger.comBlogger12125tag:blogger.com,1999:blog-4404074045766437690.post-86016932269745103882011-04-08T08:46:02.787+07:002011-04-08T08:46:02.787+07:00Lời giải thích của cha làm con nhớ đến chuy...Lời giải thích của cha làm con nhớ đến chuyện nhà hiền triết Diogène cầm đèn sáng giữa ban ngày ra chợ tìm người biết sống cho ra người. Nếu “đời là một cuộc chiến đấu không ngừng” thì việc luyện tập “thành nhân” quả là cuộc thao luyện cả đời như cha nói. Nếu có ai mong sớm là “thánh hiển tu” thì e chừng chung quanh mình sẽ có “nhiều thánh tử đạo” mà không biết! hoặc lại trở thành người “đạo đức… nhưng khó tính!” như tiêu đề một tiết mục trong một tác phẩm được viết dành cho giới trẻ! Đúng là ta cứ kiên trì học thành nhân trước khi thành thánh. Học sống ơn gọi làm người theo như nét đẹp nguyên thủy mà Thiên Chúa tặng ban cho mỗi người một các rất cá biệt, để làm nên những vẻ đẹp đa dạng phong phú cho cuộc đời này vốn có nhiều nếp nhăn thì đời sẽ đẹp hơn biết mấy. Bởi trưởng thành nhân bản là nền tảng xây dựng sự trưởng thành Kitô hữu và từ đó tiến dần đến hoàn hảo, xứng đáng với chức vị là “con cái Thiên Chúa”. Phải chăng đó cũng là đường lối sư phạm tuyệt vời của Thiên Chúa mà những ai muốn sống như người môn đệ Thầy Giêsu phải bước vào. <br />Cám ơn Cha đã diễn nghĩa thật tròn đầy.Phuonghttps://www.blogger.com/profile/16072628276023267599noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-4404074045766437690.post-76359354741782420352011-04-07T20:10:47.558+07:002011-04-07T20:10:47.558+07:00Đúng là con người luôn cố gắng để “sống thành ngườ...Đúng là con người luôn cố gắng để “sống thành người”. Nếu hiểu “đã thành người rồi” thì không phải “học để làm người” nữa, thì không ai dám nói “tôi đã thành người”. Có thể nói chúng ta “chưa là người” vì đang “học làm người”, và quá trình “học làm người” hay “sống thành người” - nghĩa là sống sao cho ra người - chỉ kết thúc khi con người nhắm mắt xuôi tay. Lúc ấy mới nói đến chuyện “là thánh” hay “không là thánh”. Người ta có thể gọi một người đạo đức là “thánh sống”, nhưng bao lâu “thánh” còn “sống” thì vẫn có thể thay đổi. “Là người” hay “không là người” thì chính mỗi người phải tự mình “làm người”, còn “là thánh” hay “không là thánh” là do người khác thẩm định chứ không phải do mình.<br /><br />Tuy nhiên, trong Hội Thánh Công Giáo, tất cả các Ki-tô hữu được mời gọi nên thánh, mà con đường để nên thánh cũng rất đa dạng. Có những vị thánh sống công minh chính trực suốt cả đời, nhưng cũng có người hoán cải vào phút chót như “người trộm lành”, “trộm” luôn cả thiên đàng. Có người mới sinh ra đã là thánh, như “các thánh Anh Hài”.v.v... Như thế, làm thánh hay nên thánh, thì không phân biệt tuổi tác hay hoàn cảnh sống của mỗi người.<br /><br />Hơn nữa, có hai loại thánh, thánh được “phong thánh”, và thánh là tất cả những người đã chết trong ơn nghĩa với Chúa. Tất cả chúng ta là thánh, nếu chúng ta “sống LÀM con cái Thiên Chúa” và “chết LÀ con cái Thiên Chúa”. Vì có ơn gọi nên thánh, nên thánh Phao-lô gọi các Ki-tô hữu là “các thánh”. Hội Thánh là một cộng đoàn được mời gọi nên thánh, nên khi người tin vào Đức Giê-su sống đúng tư cách của người môn đệ thì đã là thánh rồi./.jos le minh thonghttps://www.blogger.com/profile/06834433158978445242noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-4404074045766437690.post-66894446072082052552011-04-06T13:54:25.475+07:002011-04-06T13:54:25.475+07:00Nói tóm lại, Thiên Chúa ban tặng cho mỗi một con n...Nói tóm lại, Thiên Chúa ban tặng cho mỗi một con người "tự do" để con người cố gắng sống "thành người". Thưa cha, phải chăng sống "thành người" là "Thánh"?Binh Minhhttps://www.blogger.com/profile/02742221235424062540noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-4404074045766437690.post-78970137744841204102011-04-01T21:20:01.604+07:002011-04-01T21:20:01.604+07:00Con rất tâm đắc câu: “muốn” hay “thích” tự do th...Con rất tâm đắc câu: “muốn” hay “thích” tự do thì chưa đủ mà quan trọng hơn là học hỏi suốt cả đời để biết “sử dụng sự tự do” và “sống sự tự do” một cách có trách nhiệm. Điều này thật chính xác bởi sự tự do tạo nên phẩm giá con người trong lãnh vực tâm lý cũng như tôn giáo. Nhưng để biết sống sự tự do của con cái Thiên Chúa mà không lạm dụng tự do để tự biến mình thành nô lệ những điều bất chính thì đúng là không đơn giản chút nào! Điều này cần phải được học hỏi và tự học hỏi để biện phân cho đúng mới can đảm đánh đổi vì Tin Mừng.Phuonghttps://www.blogger.com/profile/16072628276023267599noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-4404074045766437690.post-80786806384076298422011-03-31T21:36:37.034+07:002011-03-31T21:36:37.034+07:00Đúng như Cha chia sẻ:Sự tự do có khả năng làm cho ...Đúng như Cha chia sẻ:Sự tự do có khả năng làm cho mình và cho người khác được lớn lên và được trưởng thành về mọi mặt. <br /> Mà mọi người đều nhận biết điều đó, nhưng "hình như" họ không làm chủ được cách suy nghĩ, cách lựa chọn trong sự sử dụng tự do qua hành động và lời nói của chính mình.MinhThienDuyenhttps://www.blogger.com/profile/06718887612222463231noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-4404074045766437690.post-38557801398427366042011-03-31T21:05:55.571+07:002011-03-31T21:05:55.571+07:00“Tự do” là một đề tài phong phú và phức tạp. Định ...“Tự do” là một đề tài phong phú và phức tạp. Định nghĩa “Tự do là gì?”, “Thế nào là tự do?” còn tuỳ thuộc quan niệm thế nào về thế giới và về con người. Trong thực tế, làm sao có thể có tự do khi con người bị lệ thuộc nhiều yếu tố. Chẳng hạn, sống trong xã hội, con người bị chi phối bởi đủ thứ luật lệ; sống trên trái đất, con người bị chi phối bởi quy luật của thiên nhiên… Không phủ nhận những ràng buộc trên, người ta vẫn đòi hỏi và khao khát sống tự do, khi xảy ra trường hợp “tự do của người này” xâm phạm đến “tự do của người khác” hay trường hợp lề luật không phục vụ cho con người và con người đã trở thành nô lệ cho lề luật.<br /><br />Về nguyên tắc, các luật lệ và quy tắc của mọi tổ chức là để phục vụ con người. Khi những người Pha-ri-sêu nệ luật, Đức Giê-su đã nói với họ: “Ngày sa-bát được lập ra vì con người, chứ không phải con người vì ngày sa-bát” (Mc 2,27). Nếu giữ đúng tinh thần này của lề luật, con người sẵn sàng “mất tự do” (vì tuân giữ lề luật) để được “sống tự do” ở một cấp độ cao hơn. Vì tuân giữ lề luật như thế sẽ giúp con người phát triển tốt trong sự tôn trọng người khác.<br /><br />Ở cấp độ lẽ sống, “sự tự do” có ý nghĩa sống còn. Sự tự do đích thực có khả năng giải thoát mình khỏi mọi ràng buộc và có thể giải thoát người khác, nghĩa là làm cho người khác được tự do. Đức Giê-su đã sống sự tự do đích thực trong một xã hội cụ thể với những hệ quả của nó. Người đã mang đến cho con người sự tự do đích thực: Sự tự do của con cái Thiên Chúa. Người môn đệ Đức Giê-su sống trong xã hội và sống trên trái đất này với những lệ thuộc tất yếu. Nhưng ở cấp độ lẽ sống, người môn đệ được tự do, được giải thoát khỏi mọi sự ràng buộc kể cả ràng buộc khủng khiếp nhất là sự chết.<br /><br />Như thế, “muốn” hay “thích” tự do thì chưa đủ mà quan trọng hơn là học hỏi suốt cả đời để biết “sử dụng sự tự do” và “sống sự tự do” một cách có trách nhiệm. Đó là sự tự do gắn liền với lòng mến và tôn trọng tự do của người khác. Đó là sự tự do có khả năng tôi luyện con người trong khó khăn thử thách; sự tự do có khả năng làm cho mình và cho người khác được lớn lên và được trưởng thành về mọi mặt./.jos le minh thonghttps://www.blogger.com/profile/06834433158978445242noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-4404074045766437690.post-17520360377112949352011-03-31T00:49:15.858+07:002011-03-31T00:49:15.858+07:00Tình yêu và tự do là hai món quà quí mà Thiên chúa...Tình yêu và tự do là hai món quà quí mà Thiên chúa ban tặng cho mỗi một con người khi được tạo dựng. Nhờ có tình yêu, con người mới sống thêm „đậm đà, mặn nồng“; Có tự do, con người mới sống „thành người“. <br />Tự do là yếu tố quyết định tình yêu. Khi tôi nghi ngờ, oán giận ai, tôi phập phồng, lo âu vì sợ, họ lại thù oán tôi. Vậy, đâu là tình yêu! đâu là tự do! Tôi chỉ có tự do thật sự, khi tôi được sống trong tình yêu thương, được người yêu mến và mến thương người. Từ đó, tôi mới cảm thấy tâm hồn bình an và tràn ngập niềm vui!<br />Có lẽ tự do, ai cũng thích! Hôm nay, người ta nói rất nhiều về tự do: Người đã lập gia đình thì nuối tiếc những ngày tháng qua“ Tình mất vui khi đã vẹn câu thề“. Người Linh mục thì bàn bạc lại luật độc thân...etc. Đôi khi họ phài trả gía rất đắt để được tự do. Mặc dầu thế, phải chăng người thích tự do thì nhiều, nhưng người muốn được tự do thì ít?Binh Minhhttps://www.blogger.com/profile/02742221235424062540noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-4404074045766437690.post-16926244771020717922011-03-28T16:48:17.306+07:002011-03-28T16:48:17.306+07:00Tình tiết của dụ ngôn mời gọi độc giả “dùng tình t...Tình tiết của dụ ngôn mời gọi độc giả “dùng tình thương để cảm hoá và tôn trọng sự tự do để giáo dục sự tự do”, nhưng áp dụng như thế nào là cả một nghệ thuật, cần có kinh nghiệm và thời gian. Dụ ngôn là một câu chuyện để diễn tả một điều gì đó. Dụ ngôn kết thúc có hậu, nhưng khi phải lấy một quyết định cụ thể, chúng ta không biết sự việc sẽ kết thúc sẽ thế nào, con mình “đi luôn” hay “trở về”. Vì thế, không thể áp dụng dụ ngôn theo mặt chữ, nghĩa là không phải hễ con cái xin chia gia tài là cha mẹ chia gia tài mới là áp dụng dụ ngôn. Bởi vì, có thể cha mẹ sẵn sàng chia gia tài cho con nhưng vẫn không thương con, không tin tưởng ở con mình. Ngược lại, cha mẹ có thể không chia gia tài, nhưng lại là cách thương con vì hiểu biết tính khí của con mình chưa đủ khả năng để đối chọi với thử thách trong cuộc đời.<br /><br />Quyết định thế nào còn tuỳ thuộc nhiều yếu tố như tính tình của người con (nhút nhát hay can đảm), môi trường cuộc sống (thôn quê hay thành phố), đi đâu và để làm gì v.v… Như thế ý tưởng “chia gia tài” trong dụ ngôn có thể hiểu theo nghĩa biểu tượng, đó là một trong muôn vàn cách diễn tả “lòng nhân hậu” của người cha. Độc giả có thể làm bất cứ điều gì để diễn tả “lòng nhân hậu” này, như thế là sống và áp dụng dụ ngôn. Điều này không dễ dàng trong từng hoàn cảnh cụ thể, vì thế, vẫn cần suy niệm và sống với Lời Chúa để Lời ấy biến đổi chính mình. Nhờ đó, độc giả có thể lấy quyết định phù hợp với từng hoàn cảnh, phù hợp với từng con người cụ thể với mục đích: “dùng tình thương để cảm hoá và tôn trọng sự tự do để giáo dục sự tự do”./.jos le minh thonghttps://www.blogger.com/profile/06834433158978445242noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-4404074045766437690.post-16166237474606596162011-03-28T14:48:29.563+07:002011-03-28T14:48:29.563+07:00Cảm phục cha đã vẽ nên một bộ tranh gồm ba bức tra...Cảm phục cha đã vẽ nên một bộ tranh gồm ba bức tranh mà mỗi bức tranh là một sứ điệp cho độc giả chiêm ngưỡng, suy tư để thấy “lòng thương xót” là mầu nhiệm vĩ đại của Thiên Chúa. Con nhận thấy mỗi nhân vật trong bức tranh đã được cha phác hoạ thật chính xác để người ngắm tranh cảm nhận được sứ điệp Tin Mừng vẫn đang tiếp tục được viết ra cho chính mình, trong chính thâm tâm của mình.<br />Thưa cha quý mến, dầu hiểu biết như thế, nhưng con cảm thấy nhiều khi chưa kiên trì đủ, hay nói đúng hơn chưa có được tấm lòng của Thiên Chúa để can đảm học cách xử sự của người cha: Dùng tình thương để cảm hoá và tôn trong sự tự do để giáo dục sự tự do. Nhưng thật khó quá, giáo dục nhiều khi phải cưỡng bách, nhất là đối với thanh thiếu niên ngày nay. Nhiều em biến luôn, đâu biết trở về như anh chàng con thứ, nếu tôn trọng tự do!? Con cám ơn Cha nhiều.Phuonghttps://www.blogger.com/profile/16072628276023267599noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-4404074045766437690.post-78823146735685507712011-03-28T08:34:27.146+07:002011-03-28T08:34:27.146+07:00Một trong những yếu tố quan trọng đem lại hạnh phú...Một trong những yếu tố quan trọng đem lại hạnh phúc là “yêu và được yêu”. Đúng hơn là “được yêu và yêu”, bởi vì để “yêu thương” giả thiết đã biết “yêu thương là gì”. Con người học bài học yêu thương từ trong dạ mẹ. Lúc chào đời thì được cha mẹ, anh chị, người thân và bà con lối xóm yêu thương dùm bọc. Nhờ đó, con người biết thế nào là yêu thương. Biết mình được yêu thương mới có thể sống và xử sự bằng tình yêu với người khác để mang lại hạnh phúc cho mình và cho người khác.<br /><br />Đứa con hoang đàng quyết định ra đi là để tự khẳng định mình, nhưng quan trọng hơn, anh ta dám trở về vì nhận ra yếu tố nền tảng: “Cha yêu thương mình”. Tình yêu của người cha là động lực để anh ta quyết định trở về. Người con cả ở nhà, nhưng không nhận ra tình thương của cha, nên đã sống như người làm công và cũng chẳng biết yêu thương em mình. Lời người cha nói với người con cả ở cuối bài Tim Mừng (Lc 15,31-32) là lời mời gọi anh ta nhận ra rằng: anh là người được cha yêu mến, để từ đó “sống với cha” và “xử với em” bằng tình thương. <br /><br />Dụ ngôn mời gọi độc giả nhận ra tình yêu của Thiên Chúa – thể hiện cụ thể nơi Đức Giê-su – dành cho độc giả. Quyết định trở về, quyết định sống tốt hơn và quyết định sống yêu thương anh chị em mình là những quyết định được đặt trên nền tảng: TÌNH YÊU CAO CẢ VÀ TÌNH YÊU CHO ĐẾN CÙNG CỦA AI ĐÓ DÀNH CHO MÌNH. <br /><br />Trong Tin Mừng Gio-an, Đức Giê-su là người đã yêu thương những kẻ thuộc về mình “cho đến cùng về mức độ” (tình yêu cao cả, Ga 15,13a) và Người đã yêu “cho đến cùng về thời gian” (yêu cho đến chết vì yêu, Ga 15,13b). Ước mong độc giả nhận ra được TÌNH YÊU của Đức Giê-su dành cho mình để rồi tất cả mọi quyết định đều khởi đi từ đó./.jos le minh thonghttps://www.blogger.com/profile/06834433158978445242noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-4404074045766437690.post-66957920967376901882011-03-28T04:14:38.352+07:002011-03-28T04:14:38.352+07:00Cám ơn bài chia sẻ „Dụ ngôn người cha nhân hậu và ...Cám ơn bài chia sẻ „Dụ ngôn người cha nhân hậu và hai người con.<br />Ai là con thực sự? Ai là người làm công? »của cha thật nhiều.<br />Sống là đi tìm hạnh phúc, làm cho đời mình được tươi vui. Khi mình chọn lựa sai lầm, là làm cho đời mình bị tổn thương, hạnh phúc bị hao mòn. Vì thế, khi biết cái sai và cái đúng, thì người ta không còn tự do để chọn cái sai nữa, mà phải chọn cái đúng.<br />Dụ ngôn người cha nhân hậu và hai người con được kết thúc một cách đột ngột với lời dạy của người cha: “31Con à, lúc nào con cũng ở với cha, tất cả những gì của cha đều là của con. 32Nhưng chúng ta phải ăn mừng, phải vui vẻ, vì em con đây đã chết mà nay lại sống, đã mất mà nay lại tìm thấy” (15,31-32).“<br />Người cha nhân hậu là người cha có trái tim biết rung cảm trước những đau thương, những nhu cầu thiết yếu của người khác, biết quên mình vì người khác, biết giúp đỡ kẻ khác, giúp họ tìm được con đường mở lòng mình ra.<br />Con người trong mọi thời và mọi nơi đều đi tìm ý nghĩa cuộc sống và họ sẽ còn tiếp tục tìm. Vậy, phải chăng cuộc sống con người có ý nghĩa đích thực nhất, là cùng đích căn bản, khi người ta khám phá ra được Tình Yêu, đón nhận nó và trao nó đi tiếp?Binh Minhhttps://www.blogger.com/profile/02742221235424062540noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-4404074045766437690.post-18934306433147915512011-03-27T19:22:14.229+07:002011-03-27T19:22:14.229+07:00Với những suy tư rất sâu sắc và mới lạ trong bài c...Với những suy tư rất sâu sắc và mới lạ trong bài chia sẻ đã làm nổi bật tính cách của hai nhân vật là người con thứ và người con cả. Mùa chay đang đến và đang qua đi nếu sống tâm tình của người con thứ thì thật tuyệt vời nhưng ngược lại ta luôn có tính cách, thái độ của người con cả, không chấp nhận người khác, luôn nghĩ mình là hay, là tốt, là giữ đúng luật.<br /> Để sống được tâm tình trở về, nhìn nhận lại bản thân mình, luôn có thái độ chọn lựa, và can đảm quyết định quay trở về với Thiên Chúa, với Người Cha đang chờ đợi ta từng giây phút.MinhThienDuyenhttps://www.blogger.com/profile/06718887612222463231noreply@blogger.com